Trưởng thành là một quá trình khó khăn. Sự phát triển thể xác lẫn tâm hồn đòi hỏi bạn phải đấu tranh với thế giới và chính bản thân mình. Vì thế, chúng ta chấp nhận nỗi đau đớn, dằn vặt như một điều hiển nhiên phải có. Dẫu cho hoảng sợ tột cùng, ta cũng ngại ngần phải tìm kiếm sự giúp đỡ bởi lo rằng khi mình cất tiếng, thứ nhận lại chỉ có dè bỉu và xem thường. Demian: Câu chuyện tuổi trẻ của Emil Sinclair, một tác phẩm của Hermann Hesses, nói về tâm tình ấy.
Chương I - Hai thế giới
Một thế giới là ngôi nhà của bậc phụ huynh, nhưng thực tế nó còn nhỏ hẹp hơn nữa, chỉ bao gồm cha mẹ tôi. Tôi hiểu rõ toàn bộ thế giới này: tên của nó là Cha và Mẹ, nó là tình yêu thương và những luật lệ nghiêm khắc, là giáo dục và những hành vi gương mẫu. Những thứ thuộc về thế giới này là ánh sáng lan tỏa dịu dàng, sự trong trẻo và sạch sẽ, những cuộc đối thoại lặng lẽ và thân thiện; những bàn tay đã rửa ráy, quần áo tươm tất, những hành vi chuẩn mực.
…
Trong khi ấy, thế giới còn lại cũng đang ở ngay đó, ngay giữa ngôi nhà của chúng tôi và hoàn toàn khác biệt: nó mang một mùi hương khác, cất tiếng theo một cung cách khác, hứa hẹn và đòi hỏi những thứ vô cùng khác biệt. Trong thế giới thứ hai này, có những cô hầu gái và những người làm công lang bạt, những câu chuyện ma quỷ và tai tiếng ồn ào, một tổ hợp màu mè những thứ gớm ghiếc, đầy cám dỗ, kinh hãi và bí ẩn như lò mổ, nhà tù, những tên bợm nhậu và những bà thím cãi cọ, bò đẻ con, ngựa què chân, cùng vô vàn câu chuyện trộm cắp, giết người, tự tử.
…
Nhưng chẳng còn thứ gì là của tôi cả, đó là thế giới trong trẻo và tươi sáng của Cha và Mẹ, trong khi tôi đã chìm sâu đầy day dứt trong cơn lũ kia, bị quấn chặt trong tội lỗi và sự liều lĩnh, bị kẻ thù đe dọa mà chẳng có lấy một tia hi vọng nào, chỉ biết tới nguy hiểm, nỗi sợ và lòng hổ thẹn. Chiếc mũ và cây dù, sàn nhà đá sa thạch cũ kỹ thân thương, bức tranh lớn treo trên tủ đồ tiền sảnh, giọng chị gái tôi vang vọng từ gian phòng khách - chúng đều thân thương, trân quý và tinh tế hơn bao giờ hết, nhưng tôi không còn sở hữu bất kỳ sự an ủi hay an toàn nào, chỉ còn những lời cáo buộc và trách móc.
...
Chương V - Chú chim đấu tranh thoát khỏi quả trứng
Mân mê tờ giấy một lúc, tôi vô tình mở nó ra, thấy một ít chữ được viết bên trong. Tôi liếc nhìn, mắt dừng lại ở một trong những từ đó, và tôi kinh ngạc đọc hết mẩu giấy trong khi trái tim mình nghèn nghẹt như thể đang tê cóng trước ngã rẽ mới của số phận:
“Chú chim đấu tranh thoát khỏi quả trứng. Quả trứng là thế giới. Ai muốn được sinh ra, trước hết phải phá hủy một thế giới. Chú chim bay tới bên Chúa. Tên của vị Chúa là Abraxas.”
“Hợp nhất thánh thần và quỷ dữ”: những từ ngữ đó vang dội trong tai tôi. Đây là điểm để bắt đầu. Tôi đã quen với ý tưởng này từ những cuộc trò chuyện cùng Demain ở giai đoạn cuối trong tình bạn của chúng tôi. Anh ấy đã nói rằng, vị thần chúng ta tôn thờ chỉ tùy tiện đại diện cho một nửa thế giới (thế giới chính thức và được phép, “thế giới của ánh sáng”). Nhưng chúng ta nên tôn thờ toàn bộ thế gian, hoặc chúng ta cần một vị thần kiêm ác quỷ, hay chúng ta cần xây nên những địa điểm cung phụng ác quỷ bên cạnh nơi tôn vinh Chúa, - Và đây chính là vị thần bao gồm cả thần và quỷ trong một: Abraxas.
...
Chương VIII - Bắt đầu của kết thúc
Đôi lúc tôi ngạc nhiên khi thấy cuộc sống của mình bình yên đến vậy. Tôi đã dành quá nhiều thời gian cho thói quen cô độc, tự chối bỏ bản thân và hành hạ mình, đến nỗi những tháng ngày ở Đại học H như một hòn đảo mộng mơ và mê hoặc, nơi tôi có thể sinh sống thoải mái, được bao quanh bởi những thứ đẹp đẽ, những cảm giác dễ chịu. Có thể thấy đây là thử nghiệm của hình thái cộng đồng cao cả, mới mẻ mà chúng tôi từng hình dung. Thi thoảng tôi cảm thấy tiếc thương cho niềm hạnh phúc này, vì tôi biết rõ nó sẽ chẳng thế kéo dài. Tôi không thể thở được trong bầu không khí thoải mái và sung mãn - tôi cần sự dằn vặt và cuồng điên. Tôi có thể cảm nhận thấy một ngày nào đó mình sẽ thức dậy và rời khỏi bức tranh đẹp đẽ đầy tình yêu và niềm hạnh phúc này, lại chỉ còn một mình vò võ, đứng giữa thế giới lạnh lẽo của những kẻ khác, không có lựa chọn nào khác ngoài cô độc hoặc đấu tranh - chẳng còn chút hòa bình, cuộc sống không chia sẻ cùng nhau.
..
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại và cảm nhận một nụ hôn nhẹ trên môi, nơi vẫn còn chút máu chưa chịu phai. Rồi tôi ngủ thiếp đi.
Ai đó đánh thức tôi dậy vào sáng hôm sau để băng bó. Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi nhanh chóng quay sang chiếc nệm bên cạnh. Trên đấy là một người lạ tôi chưa từng gặp trước đây.
Vết băng rất đau. Kể từ đó, mọi thứ xảy ra với tôi đều đau đớn. Nhưng đôi lúc, khi tôi tìm thấy chìa khóa và hoàn toàn trèo xuống với bản ngã, nơi hình ảnh của số phận ngủ say trong tấm gương tăm tối của nó, tôi chỉ cần cúi xuống trước tấm gương đen là có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình, tôi giờ đây trông giống hệt Anh, Anh ấy, người bạn và người dẫn đường của tôi.
...
Lời kết
Thậm chí ngay cả khi đã đi qua tuổi trẻ, chúng ta cũng chẳng bao giờ hiểu hết nổi những tâm tình phức tạp đó. Bước qua ngưỡng cửa trưởng thành là một điều gì đó rất bức bối. Ta chưa đủ lớn để thấu tỏ tường tận thế giới, cũng không còn bé bỏng ngây thơ nhìn mọi thứ qua lăng kính màu hồng. Thế nhưng bạn ơi, dễ dàng cảm thấy đau đớn là đặc quyền của tuổi trẻ mới có. Ấy là dấu hiệu cánh chim phá vỡ vỏ trứng thoát ra, giương đôi cánh rộng hướng về phía trời cao. Vì thế, người viết tin rằng, bất kể bạn đang gặp khó khăn vào, chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi.
Bình luận